Aug 24, 2014

Krishnamurti - One Definition A Day: 'ACTION & IDEA' (Vietnamese version)

Krishnamurti - One Definition A Day
'ACTION & IDEA'
Original Title in English, click here to view
Vietnamese Translation 'hành động và ý tưởng'
by Bich Hong @yourvietnamexpert.com
By Author: J. Krishnamurti¨
Abstract from 'The First and Last Freedom'

Tôi muốn thảo luận vấn đề về hành động. Điều này có thể hơi khó hiểu và khó khăn lúc ban đầu nhưng tôi hy vọng rằng bằng cách suy nghĩ về nó, chúng ta có thể nhìn ra vấn đề một cách rõ ràng, bởi vì toàn bộ sự tồn tại của chúng ta, cuộc sống của chúng ta, là một tiến trình của hành động.

Hầu hết chúng ta sống trong chuỗi những hành động dường như không liên quan, rời rạc, dẫn đến sự tan vỡ, thất vọng. Nó là vấn đề ảnh hưởng đến mỗi chúng ta, bởi vì chúng ta sống bằng hành động và nếu không có hành động sẽ không có sự sống, không có kinh nghiệm, không có suy nghĩ. Suy nghĩ là hành động; và chỉ đơn thuần là theo đuổi hành động ở một mức độ cụ thể của ý thức, là phần bên ngoài, chỉ được bắt kịp bởi hành động hướng ngoại mà không hiểu rõ về toàn bộ quá trình của chính hành động, chắc chắn sẽ dẫn chúng ta đến thất vọng, đau khổ.

Cuộc sống chúng ta là một chuỗi các hành động hay một quy trình các hành động ở các cấp độ khác nhau của ý thức. Ý thức đang trải nghiệm, gọi tên và ghi nhớ. Nghĩa là nhận thức là thách thức và phản ứng, đang trải nghiệm, sau đó chỉ định và đặt tên, và sau đó ghi nhớ vào trí nhớ. Quá trình này có phải là hành động? Ý thức là hành động; và nếu không có thách thức, phản ứng, nếu không có trải nghiệm, đặt tên hay chỉ định, nếu không có ghi nhớ, để trở thành trí nhớ, sẽ không có hành động.

Hành động tạo ra người hành động. Người hành động chỉ thực hiện khi hành động có kết quả, nhìn thấy được kết thúc. Nếu không có kết quả cho hành động thì sẽ không có người hành động; nhưng nếu có thể nhìn thấy được kết thúc hay kết quả thì hành động sẽ mang đến người hành động.

Do đó, người hành động, hành động, và kết thúc hay kết quả, là một quá trình đơn nhất, một quá trình duy nhất mà đến khi hành động có một kết thúc được nhìn thấy được. Hành động dẫn đến kết quả là một ý chí; ngược lại nếu không có ý chí, sẽ có hành động hay không? Mong muốn đạt được kết thúc mang đến ý chí, là thứ mà người hành động – tôi muốn đạt được, tôi muốn viết một quyển sách, tôi muốn trở nên giàu có, tôi muốn vẽ tranh.

Chúng ta đã quen thuộc với ba trạng thái: người hành động, hành động, và kết thúc. Đó là sự tồn tại hằng ngày của chúng ta. Tôi chỉ giải thích đó là gì; nhưng chúng ta sẽ bắt đầu hiểu được cách biến đổi thế nào chỉ khi chúng ta tìm hiểu kĩ về nó, vì vậy sẽ không có ảo tưởng hoặc định kiến, không thiên vị đến vai trò của nó. Bây giờ, ba trạng thái tạo thành kinh nghiệm – người hành động, hành động, và kết quả – chắc chắn là quá trình trở thành. Nếu không có sự trở thành thì sẽ là gì? Nếu không có người hành động và nếu không có hành động hướng đến kết quả, sẽ không có sự trở thành; nhưng cuộc sống như chúng ta đã biết, cuộc sống hàng ngày của chúng ta, là một quá trình trở thành. Tôi nghèo và tôi hành động với một kết thúc được nhìn thấy trước là trở nên giàu có. Tôi xấu xí và tôi muốn trở nên xinh đẹp. Vì thế cuộc sống của tôi là quá trình của sự trở thành một thứ gì đó. Ý muốn muốn có là ý muốn sẽ đến, ở nhiều cấp độ nhận thức khác nhau, ở những trạng thái khác nhau, trong đó có thử thách, phản ứng, đặt tên và ghi nhớ. Hiện tại sự trở thành này xung đột, sự trở thành này đau đớn, phải không? Đó là một cuộc đấu tranh lien tục: Tôi là như thế này, và tôi muốn trở thành như thế kia.

Vì thế, vấn đề là: Có đúng là không có hành động mà không có sự trở thành? Có hành động nào mà không đau đón, không là một cuộc chiến đấu lien tục? Nếu không có kết thúc, sẽ không có người hành động vì hành động với sự kết thúc nhìn thấy được tạo nên người hành động. Nhưng có hành động nào mà không có kết thúc nhìn thấy được, và vì thế không có người hành động - điều đó không bao gồm quyết tâm hướng đến kết quả? Hành động như thế không phải là sự trở thành, và do đó không có xung đột. Có một trạng thái của hành động, trạng thái của trải nghiệm, mà không có người từng trải và kinh nghiệm. Điều đó có vẻ khá triết học nhưng nó thật sự khá đơn giản.

Trong khoảnh khắc của trải nghiệm, bạn không nhận thức được bản than bạn là người từng trải bên cạnh kinh nghiệm; bạn đang trong một trạng thái của trải nghiệm. Lấy một ví dụ rất đơn giản: bạn đang giận dữ. Trong khoảnh khắc của sự giận dữ đó không có cả người từng trải và kinh nghiệm; chỉ có trải nghiệm. Nhưng khoảnh khắc bạn thoát khỏi được nó, chỉ giây phút sau khi trải nghiệm, sẽ có người trải nghiệm và kinh nghiệm, người hành động và hành động với kết thúc nhìn thấy được – là để loại bỏ hoặc ngăn chặn sự tức giận. Chúng ta ở trong trạng thái này nhiều lần, trong trạng thái trải nghiệm; nhưng chúng ta luôn luôn thoát khỏi nó và đặt cho nó một thuật ngữ, đặt tên và ghi nhớ nó, và do đó cho phép sự liên tục thành trở thành.

Nếu chúng ta có thể hiểu hành động theo ý nghĩa cơ bản về ngôn từ của nó hơn là hiểu biết cơ bản về nó cũng sẽ ảnh hưởng đến hoặt động bên ngoài chúng ta; nhưng trước hết chúng ta phải hiểu được bản chất cơ bản của hành động. Hiện giờ hành động được mang đến từ ý tưởng? Bạn có ý tưởng trước và hành động sau đó? Hay là hành động đến trước và sau đó, bởi vì hành động tạo nên mâu thuẫn, bạn tạo dựng xung quanh nó một ý tưởng? Hành động tạọ nên người hành động hay là người hành động xuất hiện trước?

Khám phá điều gì diễn ra trước là quan trọng. Nếu ý tưởng đến trước, sau đó hành động chỉ đơn thuần để phù hợp một ý tưởng, và do đó sẽ không có hành động mà chỉ là sự giả tạo, bắt buộc theo một ý tưởng. Rất quan trọng để nhận ra điều đó; bởi vì, xã hội chúng ta được xây dựng chú yếu bằng mức độ trí tuệ và lời nói, ý tưởng đến trước với chúng ta và sau đó là hành động. Hành động khi đó sẽ là phục dịch cho một ý tưởng, và  việc xây dựng chỉ với ý tưởng rõ ràng là làm hại đến hành động. Ý tưởng sản sinh ra những ý tưởng xa hơn nữa, và khi chỉ có sản sinh ý tưởng sẽ có sự đối lập, và xã hội trở nên nặng nề với quá trình trí tuệ của ý tưởng. Cấu trúc xã hội chúng ta rất nặng về lý trí; chúng ta đang trau dồi trí tuệ với chi phí là những yếu tố khác của xã hội chúng ta và do đó chúng ta đang ngạt thở với các ý tưởng.

Ý tưởng có bao giờ sản sinh hành động, hay ý tưởng chỉ đơn thuần là khuôn mẫu của tư tưởng và do đó hạn chế hành động? Khi hành động bị bắt buộc bởi ý tưởng, hành động có thể không bao giờ giải phóng con người. Điều này là cực kì quan trọng để chúng ta hiểu được điểm này. Nếu ý tưởng định hình hành động thì hành động có thể không bao giờ mang đến giải pháp làm cách nào ý tưởng có thể thành hiện thực. Sự khám phá ý tưởng, của sự xây dựng ý tưởng, dù là các nhà xã hội chủ nghĩa, các nhà tư bản, cộng sản, hoặc của các tôn giáo khác nhau, điều quan trọng bậc nhất, đặc biệt khi xã hội chúng ta ở ngoài rìa một vách thẳng đứng, mời gọi thảm hoạ, sự giày xéo khác. Những ai thật sự quan tâm đến ý định khám phá giải pháp con người cho những vấn đề của chúng ta phải trước hết hiểu rõ quá trình của ý tưởng.

Chúng ta định nghĩa gì cho một ý tưởng? Làm cách nào một ý tưởng trở thành hiện thực? Và ý tưởng và hành động có thể mang đến cùng lúc? Cho rằng tôi có một ý tưởng và tôi mong muốn hiện thực nó. Tôi tìm một phương thức để hiện thực ý tưởng, và chúng ta suy nghĩ, tiêu tốn thời gian và năng lượng vào việc tranh cãi làm cách nào để hiện thực ý tưởng. Vì vậy, tìm hiểu bằng cách ý tưởng trở thành hiện thực là rất quan trọng; và sau khi khám phá sự thật của nó chúng ta có thể thảo luận câu hỏi về hành động. Không có sự thảo luận hành động, chỉ đơn thuần tìm hiểu làm sao để hành động không có ý nghĩa gì.

Hiện giờ làm cách nào bạn có ý tưởng – một ý tưởng rất đơn giản, nó không cần phải mang tính triết học, tôn giáo hay kinh tế? Rõ ràng đó là quá trình của suy nghĩ, là nó đúng không? Ý tưởng là kết quả của một quá trình suy nghĩ. Không có quá trình suy nghĩa sẽ không có ý tưởng. Vì thế tôi phải hiểu quá trình suy nghĩa trước khi tôi có thể hiểu được thành phẩm của nó, ý tưởng. Chúng ta định nghĩa suy nghĩ là gì? Khi nào bạn suy nghĩ? Rõ ràng suy nghĩa là kết quả của sự phản ứng, thần kinh hoặc tâm lý, đúng không? Nó là phản ứng tức thời của các gian quan cho một cảm giác, hoặc nó là tâm lý, phản ứng của bộ nhớ lưu trữ. Có phản ứng tức thời của các dây thần kinh cho một cảm giác, và có phản ứng tâm lý cho bộ nhớ lưu trữ, ảnh hưởng của chủng tộc, nhóm, nhà thông thái, gia đình, truyền thống, vâng vâng – tất cả các điều đó bạn gọi là suy nghĩ. Vì thế qua trình suy nghĩ là phản ứng của trí nhớ, đúng không? Bạn sẽ không có suy nghĩ nếu bạn không có trí nhớ; và phản ứng của trí nhớ đến một kinh nghiệm nhất định mang quá trình suy nghĩ đến hành động.

Ví dụ, tôi có bộ nhớ lưu trĩ về dân tộc, gọi bản thân tôi là một người Ấn Độ giáo. Đó là nơi chứa đựng của trí nhớ về những hành động, ý nghĩa, truyền thống, phong tục phản ứng trong quá khứ, đáp ứng thách thức cũa một người Hồi giáo, Phật giáo hay Thiên Chúa giáo, và phản ứng của trí nhớ về một thách thức chắc chắn mang đến quá trình suy nghĩ. Theo dõi quá trình suy nghĩ diễn ra trong chúng ta và bạn có thể trực tiếp kiểm nghiệm sự đúng đắn của nó. Bạn đã bị xúc phạm bởi một ai đó, và điều đó tồn tại trong trí nhớ bạn; nó hình thành một phần của lý lịch. Khi bạn gặp một người mà là một thử thách, phản ứng sẽ là trí nhớ của sự xúc phạm đó. Vì thế phản ứng của trí nhớ, là một quá trình suy nghĩa, hình thành ý tưởng; vì thế ý tưởng luôn luôn có điều kiện – và điều này là quan trọng để hiểu rõ. Có thể nói ý tưởng là kết quả của quá trình suy nghĩ, quá trình suy nghĩ là phản ứng của trí nhớ, và trí nhớ luôn có điều kiện. Trí nhớ luôn là về quá khứ, và trí nhớ đó mang đến cuộc sống hiện tại một thử thách. Trí nhớ không có cuộc sống của nó; nó đi vào cuộc sống hiện tại khi phải đối mặt với thách thức. Và tất cả trí nhớ, dù là không hoạt động hay hoạt động, đều có điều kiện, đúng không?

Vì thế sẽ có một cách tiếp cận khác. Bạn phải tìm hiểu cho bản thân bạn, trong thâm tâm, cho dù bạn hành động cho một ý tưởng, và nếu có hành động không có ý tưởng. Chúng ta hãy tìm hiểu đó là gì: hành động không dựa vào ý tưởng.

Khi nào bạn hành động mà không có ý tưởng? Khi nào hành động không phải là kết quả của kinh nghiệm? Hành động dựa trên kinh nghiệm, như chúng ta đã nói, hạn chế, và do đó là một trở ngại. Hành động mà không phải là kết quả của ý tưởng là tự phát khi quá trình suy nghĩ, dựa trên kinh nghiệm, không kiểm soát hành động; nghĩa là có hành động độc lập của kinh nghiệm khi lý trí không kiểm soát hành động. Hành động là gì khi không có quá trình suy nghĩ? Có thể có hành động mà không có quá trình suy nghĩ? Đó là khi tôi muốn dựng một cây cầu, một ngôi nhà. Tôi biết kĩ thuật, và kĩ thuật chỉ cách cho tôi dựng nó. Chúng ta gọi nó là hành động. Có hành động viết một bài thơ, một bức tranh, của trách nhiệm thuộc về chính phủ, của phản ứng thuộc về xã hội, môi trường. Tất cả dựa trên ý tưởng của kinh nghiệm trước đó, định hình hành động. Nhưng sẽ có hành động khi không có ý tưởng hay không?

Chắc chắn là có hành động khi không còn ý tưởng; và ý tưởng không còn chỉ khi có tình yêu. Tình yêu không phải là trí nhớ. Tình yêu không phải là kinh nghiệm. Tình yêu không phải là suy nghĩ về người mình yêu, vì đó nó chỉ là suy nghĩ. Bạn không thể suy nghĩ về tình yêu. Bạn có thể suy nghĩ về người bạn yêu hoặc dâng hiến cả đời – nhà hiền triết của bạn, hình ảnh của bạn, vợ của bạn, chồng của bạn; nhưng suy nghĩ, biểu tượng, không phải là sự thật là tình yêu. Do đó, tình yêu không phải là kinh nghiệm.

Khi có tình yêu sẽ có hành động hay không?, và là hành động không giải phóng? Nó không phải là kết quả của trạng thái tâm lý, và không có khoảng cách giữa tình yêu và hành động như khoảng cách giữa ý tưởng và hành động. Ý tưởng luôn luôn cũ,  hình thành cái bóng của nó ở hiện tại và chúng ta đang cố gắng để xây dựng cầu nối giữa hành động và ý tưởng. Khi có tình yêu – mà không phải là trạng thái tâm lý, không phải là ý tưởng, không phải là trí nhớ, không phải là kết quả của kinh nghiệm, của một môn thực tập – chỉ khi đó tình yêu là hành động. Đó là điều duy nhất giải phóng. Vì vậy, miễn là có trạng thái tâm lý, định hình hành động bằng ý tưởng bởi kinh nghiệm, sẽ không có sự giải thoát; và miển là khi quá trình đó tiếp tục, mọi hành động sẽ bị hạn chế. Khi sự thật của điều này được nhìn nhận, chất lượng của tình yêu, mà không phải là trạng thái tâm lý, điều mà bạn không thể nghĩ đến, được hình thành.

Một người đã được nhận thức về quá trình tổng thể, của việc làm cách nào ý tưởng hình thành, làm thế nào hành động xuất phát được từ ý tưởng, và làm cách nào ý tưởng khống chế hành động và do đó hạn chế hành động, tùy thuộc vào cảm giác. Không quan trọng là ý tưởng thuộc về ai, dù cho từ phía trái hay cự kì hướng phải. Vì vậy miễn là chúng ta bám vào những ý tưởng, chúng ta sẽ ở trong trạng thái mà có thể không có bất kì kinh nghiệm nào. Khi đó, chúng ta chỉ đơn thuần là sống trong các phân vùng của thời gian trong quá khứ, cái mang đến nhiều cảm giác  hơn, hoặc trong tương lai, khi là một thể thức khác của cảm giác. Điều đó chỉ xảy đến khi lý trí được thoát ra từ ý tưởng có thể trải nghiệm.

Ý tưởng không phải là sự thật; và sự thật là một thứ phải được kiểm nghiệm trực tiếp, từ giai đoạn này sang giai đoạn khác. Đó không phải là kinh nghiệm bạn muốn – mà sau đó chỉ đơn thuần là cảm giác. Chỉ khi một người có thể vượt qua mớ ý tưởng – là “bản thân”, là lý trí, trong đó có một phần hoặc hoàn toàn lien tục – chỉ khi một người có thể vượt qua nóm khi suy nghĩ hoàn toàn lắng đọng, khi đó là trạng trái của trải nghiệm. Sau đó, người ấy sẽ biết sự thật là gì..




About YourVietbooks.com
YourVietBooks is a collection of books on Vietnam for Readers who are interested in Vietnam's History, Culture, Language, Business & Management. Titles are available in English, French, German and Vietnamese.
YourVietBooks is a Division of Saigon Business Corporation Pte Ltd - Singapore.
Find out more about our translation and consulting services under YourVietnamExpert.com